Tổng hợp các bài phân tích Tây Tiến hay nhất được chọn lọc
Tây Tiến của Quang Dũng là một tác phẩm tiêu biểu về người lính trong kháng chiến chống Pháp, vừa hào hùng vừa đậm chất lãng mạn. Bài thơ khắc họa hình ảnh người lính Tây Tiến với vẻ đẹp kiêu hùng, cùng cảnh sắc thiên nhiên Tây Bắc vừa dữ dội vừa thơ mộng. Mời bạn cùng khám phá tác phẩm qua các phân tích sau.
Bối cảnh sáng tác
Bài thơ được sáng tác năm 1948, khi Quang Dũng nhớ lại những ngày tháng gắn bó với đoàn quân Tây Tiến trên mảnh đất Tây Bắc. Đoàn quân Tây Tiến hầu hết là những thanh niên trí thức Hà Nội, mang trong mình lý tưởng bảo vệ tổ quốc. Đặt trong bối cảnh kháng chiến chống Pháp, bài thơ đã khắc họa một cách chân thực và đầy xúc động hình ảnh người lính trẻ tuổi, gan dạ, sẵn sàng hy sinh vì đất nước.
Bài phân tích tây tiến mẫu 1
Bài thơ "Tây Tiến" của Quang Dũng là một tác phẩm xuất sắc trong nền văn học Việt Nam hiện đại, tái hiện hình ảnh người lính thời kỳ kháng chiến với sự hào hùng và lãng mạn. Khác biệt với những bài thơ khác cùng chủ đề, "Tây Tiến" không chỉ là lời ca ngợi cuộc sống chiến đấu gian khổ mà còn là bức tranh tràn đầy cảm xúc về thiên nhiên và tình cảm của những người lính Tây Tiến nơi núi rừng Tây Bắc. Với phong cách lãng mạn pha trộn nét bi tráng, Quang Dũng đã khắc họa thành công hình ảnh của một thế hệ thanh niên dấn thân vì lý tưởng, qua đó truyền tải một tư tưởng lớn lao về tình yêu quê hương, đất nước.
Ngay từ đầu bài thơ, nỗi nhớ khôn nguôi của Quang Dũng về đoàn quân Tây Tiến đã được thể hiện qua giọng điệu bồi hồi:
“Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi”
Từ “chơi vơi” như thể hiện nỗi nhớ da diết không lời của người lính, nỗi nhớ khắc khoải ấy còn gợi lên một không gian rộng lớn của rừng núi Tây Bắc, nơi lưu giữ những kỷ niệm khó quên. “Sông Mã” không chỉ là dòng sông mà còn là chứng nhân của lịch sử, biểu tượng của tình quân dân gắn bó.
Hình ảnh thiên nhiên Tây Bắc hiện lên trong bài thơ vừa thơ mộng, quyến rũ, vừa hùng vĩ, hiểm trở, thách thức:
“Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi”
Khung cảnh huyền ảo của sương mù bao phủ đoàn quân hay vẻ đẹp của hoa trong đêm đã phác họa một thiên nhiên đầy sức hút nhưng cũng chất chứa nhiều gian khổ. Đường hành quân đầy hiểm trở hiện lên rõ ràng qua những câu thơ tiếp theo:
“Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi”
Dốc núi “khúc khuỷu, thăm thẳm” và hình ảnh “súng ngửi trời” khiến ta cảm nhận được sự hiểm nguy của núi rừng Tây Bắc. Qua những câu thơ này, thiên nhiên như đang thử thách sự can trường của người lính. Tuy nhiên, sự lãng mạn vẫn ngấm ngầm trong những câu thơ ấy, làm cho hình ảnh người lính Tây Tiến trở nên cao cả, ngang tầm với thiên nhiên hùng vĩ.
Người lính Tây Tiến, qua những dòng thơ của Quang Dũng, hiện lên như những chàng trai vừa lãng tử, vừa kiên cường, với tình đồng đội sâu sắc. Trong cuộc chiến, khi có đồng đội ngã xuống, họ vẫn bước tiếp với niềm tiếc thương lặng lẽ:
“Anh bạn dãi dầu không bước nữa
Gục lên súng mũ bỏ quên đời!”
Câu thơ là nỗi đau, sự tiếc thương và cũng là sự kiêu hãnh khi người lính “gục lên súng mũ bỏ quên đời.” Cái chết của người lính Tây Tiến không chỉ đơn thuần là sự mất mát mà còn là sự hòa nhập vào núi rừng thiêng liêng, là một phần của cuộc sống chiến đấu hào hùng.
Dù gian khổ, người lính Tây Tiến vẫn mang trong mình tinh thần yêu đời, trân trọng những khoảnh khắc bình dị nhất:
“Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi”
Hương thơm “nếp xôi” Mai Châu gợi lên một không khí đầm ấm, thân thuộc giữa bộn bề khó khăn, thể hiện tình cảm gắn bó giữa người lính và dân làng. Đây cũng là hình ảnh giản dị nhưng mang lại sức mạnh tinh thần lớn lao, giúp người lính vượt qua những thử thách khắc nghiệt nơi núi rừng Tây Bắc.
Thiên nhiên và con người Tây Bắc hiện lên trong vẻ đẹp đầy lãng mạn, như một nguồn cảm hứng lạc quan, giúp người lính quên đi gian khó:
“Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ”
Cảnh doanh trại trở nên rực rỡ trong ánh sáng của đêm hội đuốc hoa, làm người lính thêm gần gũi với văn hóa Tây Bắc. Hình ảnh các cô gái trong trang phục truyền thống cùng tiếng khèn vang lên e ấp như một bức tranh tình tứ, mang đến những phút giây thanh bình, yên ả giữa cuộc chiến khốc liệt.
Bài thơ cũng không ngần ngại khắc họa những khó khăn, hy sinh của người lính. Đoàn quân Tây Tiến hiện lên trong dáng vẻ “không mọc tóc,” “quân xanh màu lá” - biểu tượng của cuộc sống gian khổ, bệnh tật:
“Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm”
Vượt qua hình ảnh gầy gò, xanh xao vì bệnh tật, sự kiên cường của người lính Tây Tiến vẫn thể hiện qua ánh mắt kiên định, vẫn “gửi mộng qua biên giới,” mang theo bóng dáng Hà Nội, mang theo tình yêu và lý tưởng cao đẹp.
Sự hy sinh của họ được Quang Dũng miêu tả một cách bi tráng qua các câu thơ tiếp theo:
“Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
Áo bào thay chiếu anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành”
Hình ảnh “áo bào thay chiếu” gợi lên sự hào hùng của người lính Tây Tiến khi hy sinh. Câu thơ cuối cùng của khổ thơ như một khúc nhạc trầm bi thương khi dòng “Sông Mã gầm lên” tiễn đưa các anh về với đất mẹ. Sự hy sinh của người lính Tây Tiến không chỉ đẹp mà còn là minh chứng cho lòng yêu nước, sẵn sàng hiến dâng tuổi trẻ cho đất nước.
Cuối cùng, bài thơ khép lại bằng hình ảnh những người lính Tây Tiến lên đường mà không hẹn ngày trở lại:
“Tây Tiến người đi không hẹn ước
Đường lên thăm thẳm một chia phôi
Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.”
Những người lính Tây Tiến mang theo niềm tin yêu vào sự độc lập tự do của đất nước, sẵn sàng đối mặt với sự hiểm nguy, chia lìa và mất mát. Hình ảnh “hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi” cho thấy sự dứt khoát trong tinh thần chiến đấu của những người lính trẻ.
Bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng không chỉ là một bản hùng ca hào hùng mà còn đậm chất lãng mạn. Qua những câu thơ mang âm hưởng bi tráng, Quang Dũng ca ngợi lòng yêu nước, tinh thần quả cảm và ý chí sắt đá của những người lính Tây Tiến, những con người đã sẵn sàng vượt qua mọi gian khổ vì độc lập tự do của dân tộc. Thiên nhiên Tây Bắc hiện lên vừa hùng vĩ, dữ dội, vừa nên thơ, hòa quyện với hình ảnh người lính trẻ trung, phóng khoáng và quả cảm, tạo nên một tác phẩm bất hủ, khắc sâu vào tâm khảm người đọc.
Với sự kết hợp hài hòa giữa chất lãng mạn và hiện thực, Tây Tiến không chỉ là tiếng lòng của một người lính nhớ về đồng đội, mà còn là biểu tượng của cả một thế hệ thanh niên anh dũng, sẵn sàng xông pha nơi chiến trường vì tình yêu tổ quốc. Qua đó, Quang Dũng không chỉ tôn vinh vẻ đẹp hào hùng của người lính thời kháng chiến mà còn lưu lại dấu ấn một thời kỳ lịch sử hào hùng, truyền cảm hứng về lòng yêu nước và sự hy sinh cao đẹp mãi đến các thế hệ sau.
Bài phân tích tây tiến mẫu 2
Quang Dũng là một nhà thơ tài hoa của nền thơ Việt Nam hiện đại, nổi tiếng với phong cách thơ lãng mạn và đậm chất bi tráng. Tác phẩm "Tây Tiến" của ông không chỉ là tiếng lòng của người lính về những ngày tháng chiến đấu gian khổ mà còn là khúc tráng ca về tình yêu quê hương và sự hy sinh cao cả của cả một thế hệ. Bài thơ vừa hào hùng vừa trữ tình, mở ra trước mắt người đọc bức tranh thiên nhiên Tây Bắc hùng vĩ và khắc họa hình ảnh những người lính Tây Tiến trẻ trung, đầy khí phách nhưng cũng giàu tình cảm, sẵn sàng vượt qua gian khó, hy sinh vì lý tưởng.
Ngay từ những câu thơ đầu, Quang Dũng đã thể hiện nỗi nhớ khắc khoải đối với đồng đội và vùng đất Tây Bắc mà ông đã gắn bó:
"Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi"
Câu thơ vừa là lời gọi tha thiết, vừa như một tiếng vọng từ quá khứ. “Sông Mã” không chỉ là tên một dòng sông mà còn là biểu tượng của những ký ức hào hùng, khốc liệt, là nơi khởi nguồn của những kỷ niệm sâu đậm của người lính Tây Tiến. Từ “chơi vơi” gợi lên cảm giác nỗi nhớ day dứt, lan tỏa và ám ảnh, khó có thể xóa nhòa trong tâm trí người lính.
Khung cảnh thiên nhiên Tây Bắc hiện lên với vẻ đẹp huyền ảo, nên thơ nhưng cũng đầy hiểm trở:
"Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi"
Hình ảnh “sương lấp” như muốn nuốt chửng cả đoàn quân, khiến bước chân thêm nặng nề, mệt mỏi, nhưng sắc hoa lại mang vẻ đẹp dịu dàng, lãng mạn. Tây Bắc không chỉ có cái đẹp nên thơ mà còn có sự dữ dội, thử thách ý chí của con người:
"Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi"
Quang Dũng đã đưa người đọc vào một khung cảnh hiểm trở với những dốc núi “khúc khuỷu, thăm thẳm,” nơi mà mây trời như gần trong gang tấc. Hình ảnh “súng ngửi trời” gợi lên sự lãng mạn, bay bổng của người lính, làm nổi bật tinh thần bất khuất khi đối diện với khó khăn. Những hình ảnh này vừa gợi nên vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên, vừa tô đậm khí phách của người lính trong hành trình gian khó.
Không chỉ đối mặt với thiên nhiên khắc nghiệt, người lính Tây Tiến còn phải đối diện với những mất mát của đồng đội. Quang Dũng đã thể hiện điều này qua hình ảnh đầy xúc động:
"Anh bạn dãi dầu không bước nữa
Gục lên súng mũ bỏ quên đời!"
Người lính đã dừng bước nơi rừng sâu, bên cạnh người bạn đồng hành của mình. Hình ảnh “gục lên súng mũ” khắc sâu trong tâm trí người đọc, gợi lên vẻ đẹp bi tráng trong cái chết của người lính, như thể họ đã hòa mình vào núi rừng, trở thành một phần bất tử của đất mẹ.
Giữa gian khó, người lính vẫn lưu giữ trong mình tình cảm thân thương với quê hương, kỷ niệm đẹp đẽ của tình quân dân:
"Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi"
Hình ảnh “cơm lên khói” và “nếp xôi” Mai Châu khiến người đọc cảm nhận được sự bình dị, ấm áp trong cuộc sống của người lính Tây Tiến. Đó là kỷ niệm ngọt ngào về những bữa cơm đạm bạc nhưng thấm đượm tình quân dân.
Dù hành quân gian khổ, người lính Tây Tiến vẫn biết tận hưởng niềm vui trong những đêm hội đuốc hoa rực rỡ nơi núi rừng:
"Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ"
Giữa chiến tranh khốc liệt, những người lính như quên hết mệt nhọc khi hòa vào đêm hội cùng dân làng. Hình ảnh các cô gái trong trang phục truyền thống e ấp bên tiếng khèn vang vọng thể hiện vẻ đẹp văn hóa độc đáo của miền núi Tây Bắc. Những phút giây ấy đã mang lại cho người lính sự thanh thản và niềm vui giản dị giữa những tháng ngày chiến đấu gian khổ.
Không thể thiếu trong bài thơ là những câu từ bi tráng về sự hy sinh của người lính. Họ đối mặt với những gian khổ, thiếu thốn đến mức gầy gò, xanh xao nhưng không hề nao núng:
"Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm"
Quang Dũng khắc họa chân dung người lính Tây Tiến qua hình ảnh “không mọc tóc” và “quân xanh màu lá,” những biểu hiện rõ ràng của bệnh sốt rét và điều kiện khắc nghiệt. Thế nhưng, người lính vẫn mang trong mình sự kiên cường, đôi mắt sáng và ý chí mạnh mẽ. Họ “mơ Hà Nội,” mơ dáng người yêu nơi quê nhà như nguồn động lực để tiếp tục chiến đấu.
Sự hy sinh của họ được miêu tả bằng những câu thơ tràn đầy bi hùng:
"Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
Áo bào thay chiếu anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành"
Những câu thơ này vừa nhắc nhở ta về sự mất mát của các anh, vừa gợi lên vẻ đẹp hào hùng trong sự hy sinh. Hình ảnh “áo bào thay chiếu” không chỉ là một cách nói giàu chất thơ, mà còn là biểu tượng của tinh thần hiên ngang, bất khuất. Tiếng “Sông Mã gầm lên” như khúc nhạc bi tráng tiễn đưa các anh về với đất mẹ, thể hiện niềm tiếc thương và kính phục dành cho những người lính anh hùng.
Ở phần cuối, bài thơ vang lên những dòng thơ nhấn mạnh tinh thần kiên cường của người lính Tây Tiến. Họ ra đi không hẹn ngày về, nhưng mang theo niềm tin yêu và khát vọng về một ngày đất nước hòa bình:
"Tây Tiến người đi không hẹn ước
Đường lên thăm thẳm một chia phôi
Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi."
Những người lính Tây Tiến bước vào cuộc chiến với lòng dũng cảm và sẵn sàng hy sinh. Họ biết rõ con đường “thăm thẳm,” và dù không hẹn ngày về, lòng vẫn hướng về miền đất Tây Bắc, về lý tưởng cao cả mà họ đã lựa chọn. Bài thơ kết thúc với hình ảnh “hồn về Sầm Nứa” thể hiện tình yêu quê hương bền chặt, khát vọng lớn lao của cả một thế hệ sẵn sàng hy sinh vì tự do của Tổ quốc.
Bài thơ "Tây Tiến" của Quang Dũng là một tác phẩm độc đáo, vừa lãng mạn vừa bi tráng, vừa hào hùng vừa sâu sắc. Qua bài thơ, hình ảnh người lính Tây Tiến hiện lên sống động và chân thực, trở thành biểu tượng của lòng yêu nước, tinh thần kiên cường, bất khuất và sự hy sinh cao cả. Thiên nhiên Tây Bắc vừa hùng vĩ vừa thơ mộng như hòa quyện cùng tâm hồn người lính, tạo nên một bản hùng ca đậm chất sử thi và nhân văn.
Với những hình ảnh giàu cảm xúc, ngôn từ gợi cảm, bài thơ không chỉ là tiếng lòng của một người lính về những ký ức khó quên mà còn là tượng đài bất tử về những người đã cống hiến cả tuổi xuân cho đất nước. "Tây Tiến" sẽ mãi là tác phẩm góp phần làm nên vẻ đẹp bất diệt của thơ ca Việt Nam, là tiếng vọng về những năm tháng kháng chiến đầy tự hào và thương nhớ.
Bài phân tích tây tiến mẫu 3
Dưới ngòi bút tài hoa của Quang Dũng, Tây Tiến trở thành một tác phẩm kinh điển về hình ảnh người lính thời kháng chiến, thấm đượm vẻ đẹp bi tráng và lãng mạn. Bài thơ không chỉ tái hiện hành trình gian khổ của đoàn quân Tây Tiến qua miền Tây Bắc hiểm trở, mà còn khắc họa tình yêu nước nồng nàn và ý chí kiên cường của những người lính trẻ, những người sẵn sàng hy sinh cả tuổi trẻ và sinh mệnh vì độc lập dân tộc.
Mở đầu bài thơ là nỗi nhớ thương sâu sắc của Quang Dũng dành cho đoàn binh Tây Tiến và núi rừng Tây Bắc:
“Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi.”
“Sông Mã” như người bạn đồng hành trung thành với người lính trong suốt hành trình gian khó, mang trong nó sự lưu luyến khôn nguôi về quá khứ. “Nhớ chơi vơi” là nỗi nhớ vô định, như lan tỏa khắp núi rừng, gợi lên vẻ đẹp bi tráng của cuộc chiến đấu. Từ đó, khung cảnh núi rừng Tây Bắc hiện ra hùng vĩ, vừa nên thơ, vừa hiểm trở, gợi ra vẻ đẹp lạ lẫm và đầy thách thức:
“Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây súng ngửi trời.”
Những câu thơ sử dụng hàng loạt hình ảnh “dốc khúc khuỷu,” “cồn mây,” “ngàn thước lên cao” làm nổi bật sự cheo leo, hiểm trở của địa hình Tây Bắc. Đây là nơi mà những người lính Tây Tiến phải dũng cảm vượt qua, đối mặt với gian khổ và thậm chí cả cái chết.
Nhưng không chỉ có hiểm nguy, Tây Bắc còn có vẻ đẹp hoang sơ và quyến rũ qua hình ảnh của những đêm trại ấm áp, của khói bếp thơm nồng:
“Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi.”
Cảnh sắc Tây Bắc lúc này trở nên mềm mại và ấm áp hơn, gắn liền với những hương vị quen thuộc của cuộc sống thường nhật. Tình quân dân đậm sâu, gần gũi đã giúp các chiến sĩ tiếp thêm động lực vượt qua mọi thử thách.
Không chỉ tả thiên nhiên hùng vĩ, bài thơ còn ca ngợi nét đẹp lãng mạn và trữ tình của người lính Tây Tiến, những chàng trai trẻ trung, lãng tử, mang trong mình những hoài bão lớn lao. Họ không chỉ biết chiến đấu, mà còn biết tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống và thiên nhiên, điều đó được thể hiện qua những câu thơ:
“Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Khèn lên man điệu nàng e ấp.”
Khung cảnh doanh trại như sáng bừng lên trong đêm hội đuốc hoa, với hình ảnh các cô gái e ấp, xinh đẹp trong trang phục dân tộc, vừa lung linh, vừa thơ mộng. Những câu thơ gợi lên nét lãng mạn của đời lính, niềm vui sống giữa chốn núi rừng hoang vu.
Song, vẻ đẹp của người lính Tây Tiến còn được thể hiện qua ý chí kiên cường và lòng quả cảm trước cái chết. Đoạn thơ tiếp theo là hình ảnh hào hùng của những chàng lính đã hy sinh vì tổ quốc:
“Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm.”
Hình ảnh “không mọc tóc,” “quân xanh màu lá” là hiện thực khắc nghiệt của bệnh tật và thiếu thốn, nhưng “mắt trừng” vẫn sáng ngời khí phách và tinh thần kiên cường. Dù thể xác hao gầy, đôi mắt người lính vẫn giữ trong mình giấc mộng quê hương và hình ảnh Hà Nội thân thương, trở thành động lực để tiếp tục chiến đấu. Sự hy sinh của họ không phải là điều nhỏ bé mà là biểu tượng của lòng yêu nước và tinh thần không tiếc thân mình vì dân tộc:
“Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh.”
Sự hy sinh của người lính Tây Tiến được khắc họa đầy bi tráng và kiêu hùng. “Áo bào thay chiếu anh về đất” là hình ảnh mang đậm chất sử thi, thể hiện sự thanh thản, vĩnh cửu trong giấc ngủ ngàn thu. Tiếng “Sông Mã gầm lên khúc độc hành” như một lời tiễn biệt đầy bi tráng, là tiếng vọng bất tử của người lính trong lòng núi rừng và lòng dân tộc.
Khép lại bài thơ là hình ảnh người lính Tây Tiến ra đi mà không hẹn ngày trở về, để lại đằng sau bao thương nhớ:
“Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.”
Dù xa cách, người lính Tây Tiến vẫn mãi gắn bó với Tây Bắc, với mảnh đất anh đã đổ mồ hôi, xương máu. Sự hy sinh của họ là biểu tượng của lòng kiên trung, tình yêu tổ quốc và tinh thần dân tộc, khắc ghi vào sử sách muôn đời.
Bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng là tác phẩm đậm chất lãng mạn và bi tráng, vừa ca ngợi vẻ đẹp kiên cường của người lính vừa khắc họa thiên nhiên Tây Bắc hùng vĩ. Với hình ảnh và âm hưởng đầy hào sảng, Quang Dũng không chỉ tôn vinh người lính mà còn gợi lên tình yêu đất nước và khát vọng tự do, hòa bình của cả một thế hệ thanh niên Việt Nam. Tây Tiến là một khúc tráng ca bất tử, vừa oai hùng, vừa lãng mạn, mang đến cho người đọc những cảm xúc sâu lắng và niềm tự hào không nguôi về quá khứ hào hùng của dân tộc.
>>> Xem thêm: Bài phân tích Đất nước hay nhất được chọn lọc
Hy vọng bài viết đã mang đến cho bạn đọc những kiến thức hữu ích về vẻ đẹp bi tráng và lãng mạn trong Tây Tiến của Quang Dũng. Trân trọng cảm ơn!
Xem thêm:
- • Lớp văn cô Ngọc Anh trực tiếp giảng dạy tại Hà Nội: Tìm hiểu thêm
- • Tham khảo sách Chuyên đề Lí luận văn học phiên bản 2024 siêu hot: Tủ sách Thích Văn học
- • Tham khảo bộ tài liệu độc quyền của Thích Văn học: Tài liệu
- • Tham khảo các bài văn mẫu tại chuyên mục: Văn Mẫu
- • Đón xem các bài viết mới nhất trên fanpage FB: Thích Văn Học
Danh mục: Phân tích
No tags found for this post.