
Phân tích đoạn 2 Tây Tiến siêu hay có chọn lọc
Phân tích đoạn 2 Tây Tiến giúp chúng ta cảm nhận được vẻ đẹp hào hùng và bi tráng của người lính Tây Tiến qua ngòi bút tài hoa của Quang Dũng. Đoạn thơ là bức tranh sống động khắc họa chân dung người lính trong khung cảnh khắc nghiệt, đậm chất lãng mạn nhưng cũng chan chứa nỗi đau thương và sự hy sinh cao cả, để lại dấu ấn khó phai trong lòng người đọc.
Phân tích đoạn 2 Tây Tiến - mẫu 1
"Thơ ca làm cho mọi điều tốt đẹp trở nên bất diệt" (Shefley). Quang Dũng đã tái hiện những gì đẹp đẽ nhất, những ký ức khó quên trong cuộc đời người lính qua từng vần thơ. Đó không chỉ là những khoảnh khắc hành quân đầy gian nan nơi núi cao, vực sâu, dốc thẳm mà còn là những giây phút bình yên đáng nhớ.
Đêm hội liên hoan tại một bản làng vùng núi cao Tây Bắc chính là hành trang tinh thần quý giá, không thể thiếu trong ký ức của người lính.
"Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa"
Doanh trại không chỉ là không gian hiện thực, mà còn là nơi của ký ức, hoài niệm và nỗi nhớ. Ở đó, những ngọn lửa bập bùng cháy sáng như những ngọn đuốc hoa, thắp sáng cả cánh rừng đại ngàn, đẩy lùi bóng tối, xua tan lạnh giá, và làm bừng lên sức sống trong không gian.
Từ "bừng lên" không chỉ diễn tả ánh sáng của ngọn đuốc, mà còn là sự bừng sáng của ký ức, hồi ức, gợi lên niềm vui hân hoan, phấn khích. Những khó khăn, nhọc nhằn của hành quân dường như biến mất, thay vào đó là không khí rộn ràng, sôi động của đêm hội. Người lính quên đi mọi gian khổ, nguy hiểm để đắm mình trong niềm vui của đêm liên hoan.
Tâm điểm của đêm hội ấy chính là sự xuất hiện của những cô thiếu nữ vùng núi cao, mang đến vẻ đẹp tươi mới và sức sống tràn trề.
"Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ."
Trong ánh sáng lung linh kỳ ảo của những ngọn lửa bập bùng và âm vang du dương của tiếng khèn, tiếng nhạc, những cô thiếu nữ vùng cao hiện lên với vẻ đẹp quyến rũ, e thẹn và duyên dáng.
Vẻ lộng lẫy của họ, từ trang phục rực rỡ sắc màu dân tộc đến những vũ điệu đậm đà bản sắc, khiến những người lính Tây Tiến ngỡ ngàng, say mê. Tiếng reo "Kìa em" vang lên không chỉ thể hiện sự bất ngờ mà còn là lời ngợi ca, trầm trồ trước vẻ đẹp mộc mạc nhưng đầy mê hoặc ấy.
Cảnh vật và con người như hòa quyện trong không gian rộn ràng của tiếng nhạc, tiếng khèn, cùng những vũ điệu ngọt ngào, đậm chất núi rừng, vừa hoang dại, vừa bí ẩn. Những âm thanh khốc liệt của chiến trường như lùi xa, nhường chỗ cho những phút giây thăng hoa, lãng mạn của tâm hồn người lính.
Sau ký ức ấm áp về đêm lửa trại đầy tình quân dân, những người lính Tây Tiến lại chìm trong nỗi bâng khuâng, man mác nhớ về dòng sông, núi rừng, và con người Tây Bắc, để lại trong họ những cảm xúc khó quên.
"Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ"
Sông nước miền Tây hiện lên vào một buổi chiều tĩnh lặng, được bao phủ bởi màn sương mờ ảo, nhạt nhòa, mang đến vẻ đẹp lãng mạn và huyền diệu. Đây không phải là sương che phủ kín lối, mà là sương giăng bảng lảng, khiến không gian như mơ như thực, gợi lên hình ảnh miền Tây Bắc kỳ ảo tựa chốn cổ tích.
Hai bên bờ sông, những rặng lau trải dài vô tận, gợi cảm giác hoang sơ và tĩnh lặng. Những bông lau chập chờn lay động, như mang linh hồn của cảnh vật hay chính là sự hóa thân của tâm hồn nhà thơ, tạo nên khung cảnh đầy chất thơ.
Hình ảnh này khiến ta liên tưởng đến dòng sông Đà của Nguyễn Tuân, với những câu miêu tả như "dòng sông chảy từ tiền cổ" hay "bờ sông hoang dại như một bờ tiền sử, hồn nhiên như một nỗi niềm cổ tích."
Sông nước miền Tây không chỉ hiện lên với nét đẹp chân thực mà còn tràn đầy chất thơ, trữ tình, nơi thiên nhiên và con người hòa quyện tạo nên bức tranh vừa hiện thực vừa lãng mạn, đầy cảm xúc.
"Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa."
Hình ảnh thiếu nữ Tây Bắc hiện lên trên chiếc thuyền độc mộc với vẻ đẹp vừa mềm mại, uyển chuyển, vừa mạnh mẽ, vững vàng, đưa con thuyền trôi nhẹ nhàng theo dòng nước. Người con gái ấy trở thành tâm điểm, linh hồn của bức tranh sông nước miền Tây.
Quang Dũng đã khéo léo đặt hình ảnh thiếu nữ bên cạnh "hoa đong đưa". Từ "đong đưa" không chỉ diễn tả sự chuyển động đơn thuần như "đung đưa" mà còn gợi lên cảm xúc, tâm trạng, thổi hồn vào cảnh vật.
Những bông hoa rừng không còn là những thực thể vô tri, chúng như mang linh hồn, biết soi mình trên mặt nước chòng chành, biết làm duyên, làm dáng.
Sự hòa quyện giữa con người và thiên nhiên trở nên tinh tế đến mức người thiếu nữ Tây Bắc trên chiếc thuyền độc mộc cũng đẹp như những bông hoa rừng, làm nên một bức tranh chiều sương mờ ảo đầy thơ mộng và trữ tình.
Phân tích đoạn 2 Tây Tiến - mẫu 2
"Thơ là âm nhạc của tâm hồn, đặc biệt là những tâm hồn vĩ đại." (Voltaire). Tây Tiến không chỉ khắc họa bức tranh thiên nhiên vừa hùng vĩ, khắc nghiệt, vừa đậm chất thơ và trữ tình, mà còn như một bản nhạc say đắm, được cất lên từ cảm xúc mãnh liệt trong tâm hồn người lính.
"Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ."
Trong toàn bộ bài thơ, đây là lần thứ hai hình ảnh "đuốc" được ví như "hoa" – nếu ở đêm sương Mường Lát, ngọn đuốc soi đường hiện lên lung linh, huyền ảo tựa "hoa về trong đêm hơi", thì lần này, trong một đêm lửa trại giữa bản Mường miền Tây, bút pháp lãng mạn đã biến ánh lửa bập bùng nơi đóng quân thành đuốc hoa rực rỡ.
Ánh lửa ấy khơi gợi những liên tưởng đầy thú vị, mang đến sự náo nức, rạo rực trong lòng, biến đêm liên hoan của bộ đội và dân làng thành một đêm hội tưng bừng, rộn rã.
Những gian khổ, mệt mỏi, hi sinh dường như tan biến trước khung cảnh đầy sức sống này. Từ "bừng lên" trở thành điểm nhấn sáng chói cho câu thơ, gợi ra thứ ánh sáng đột ngột, rực rỡ của lửa, xua tan bóng tối lạnh lẽo nơi núi rừng, đồng thời thể hiện niềm vui sướng, rạo rực trong lòng người.
Người đọc dễ dàng hình dung ánh mắt ngỡ ngàng, gương mặt rạng ngời của các chiến sĩ – những gương mặt không chỉ sáng bừng bởi ánh lửa mà còn bởi ngọn lửa trong tâm hồn: ngọn lửa của niềm vui trẻ trung, của tinh thần lạc quan, và tình yêu mãnh liệt với con người và mảnh đất miền Tây.
Từng câu thơ như những nốt nhạc trầm bổng, dẫn dắt tâm hồn người đọc chìm vào những hình ảnh vừa chân thực, vừa lãng mạn, để lại dấu ấn sâu đậm và đầy cảm xúc.
"Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp"
"Vẻ đẹp của ngôn ngữ thơ là vẻ đẹp của hình thức nghệ thuật, nhưng chỉ thực sự hoàn mỹ khi chứa đựng nội dung tư tưởng sâu sắc."
Từ "kìa" và cụm từ nghi vấn "tự bao giờ" trong thơ Quang Dũng đã bộc lộ trọn vẹn cảm giác ngỡ ngàng, xen lẫn sự ngưỡng mộ trìu mến của những người lính Tây Tiến khi bắt gặp hình ảnh các cô gái miền Tây. Đó là một cảm xúc chân thực, hiếm hoi sau những ngày dài hành quân qua rừng già với núi cao, dốc thẳm, sương mù và mưa rừng.
Niềm vui ánh lên từ câu thơ không chỉ nhờ ánh sáng của lửa, của đuốc, mà còn vì sự xuất hiện bất ngờ của các thiếu nữ Tây Bắc.
Bằng bút pháp mỹ lệ hóa, Quang Dũng đã khắc họa hình ảnh các cô gái với xiêm áo lộng lẫy, nét e ấp nữ tính, tạo nên một vẻ đẹp tương phản với đoàn quân "xanh màu lá," những người lính "dữ oai hùm." Sự tương phản này không chỉ làm dịu đi hiện thực khốc liệt của chiến tranh mà còn tô đậm chất lãng mạn, thi vị trong cảm hứng thơ ca.
Người lính Tây Tiến không chỉ ngỡ ngàng và say đắm trước vẻ đẹp của những thiếu nữ miền Tây mà còn bị cuốn hút bởi "man điệu" núi rừng. "Man điệu" có thể là những vũ điệu uyển chuyển của các cô sơn nữ, hoặc những giai điệu mê hoặc từ tiếng khèn đặc trưng của núi rừng Tây Bắc.
Với tâm hồn nhạy cảm và hào hoa của người nghệ sĩ, họ đắm mình trong những hình ảnh rực rỡ, âm thanh ngọt ngào, để thả hồn phiêu diêu vào thế giới mộng mơ, tràn đầy vẻ đẹp của phương xa đất lạ: "Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ."
Câu thơ với sáu thanh bằng đã diễn tả tinh tế cảm giác mơ màng, nhẹ nhàng như bay bổng trong âm điệu dịu dàng. Nhịp thơ mềm mại, dìu dặt như tiếng khèn, chan chứa sắc màu và âm thanh, ấm áp tình người. Đó chính là nhịp điệu của đời sống chiến khu, đồng thời là nhịp điệu của tâm hồn những người lính trẻ.
Nhạc tính của Tây Tiến không chỉ đến từ sự sôi động trong những câu thơ về đêm liên hoan, mà còn vang vọng trong những câu từ nhẹ nhàng, bâng khuâng của nỗi nhớ và hoài niệm về cảnh sắc và con người miền Tây.
"Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa."
Những kỷ niệm sống động, rực rỡ của đêm lửa trại đã nhường chỗ cho nỗi nhớ mênh mang, xa vắng về cảnh sắc và con người miền Tây Bắc. Nỗi nhớ ấy, được gửi gắm trong lời nhắn nhủ với người đi, thực chất lại là tiếng lòng Quang Dũng hướng về Châu Mộc, về núi rừng miền Tây trong một buổi chiều sương nhạt nhòa.
Màn sương mờ ảo ấy như khoác lên hoài niệm một vẻ đẹp đầy quyến luyến. Từ "ấy" vang lên, không chỉ để nhắc về buổi chiều sương, mà còn gợi mở những cung bậc cảm xúc da diết, mơ hồ trong nỗi nhớ. Trong tiếng Việt, từ "ấy" mang sắc thái xa xăm, như tiếng vọng của một quá khứ đã lùi xa, tạo nên nốt trầm trong dòng hoài niệm.
Khi ngồi ở Phù Lưu Chanh, Quang Dũng nhắc về "chiều sương ấy" như một nỗi nhớ thương vô hạn. Cảnh sắc Châu Mộc trong sương khói trở nên nhạt nhòa, để lại dấu ấn của một miền ký ức xa xôi. Sự kết hợp giữa "ấy" và "thấy" tạo nên một vần lưng đầy thần tình, làm âm điệu câu thơ chùng xuống, như một nốt nhấn nhắc nhớ bao kỷ niệm về miền Tây Bắc.
Nếu nữ sĩ ngày xưa nhớ kinh thành Thăng Long với hình ảnh "hồn thu thảo," thì Quang Dũng lại lưu luyến "hồn lau," cái xào xạc của gió hòa trong sắc trắng ngút ngàn của cánh rừng lau.
Nỗi nhớ "chơi vơi" ấy dẫn dắt đến hình ảnh "hồn lau" tràn ngập kỷ niệm, như sự giao hòa giữa cảnh vật và tâm hồn. Cách Quang Dũng viết nên câu hỏi: "Có thấy hồn lau nẻo bến bờ" không chỉ hỏi về cảnh sắc, mà còn khắc họa cảm giác giao cảm sâu sắc giữa thiên nhiên và con người.
"Hồn lau" không chỉ là hình ảnh ẩn dụ đầy sáng tạo, mà còn mang đến cảm nhận về sự sống động, linh thiêng của rừng núi Tây Bắc. Những bông lau xám trắng, mềm mại lay động trong gió núi, như có hồn, như biết sẻ chia với nỗi niềm con người.
Đối với Quang Dũng, "hồn lau" không chỉ biểu tượng cho vẻ đẹp thiên nhiên mà còn đại diện cho một tâm hồn nghệ sĩ nhạy cảm, tài hoa, tràn đầy ý chí vươn lên.
"Đâu đây đứt pháo xích kêu giòn
Liệt sĩ tên còn xanh núi non
Cơn gió bóng mây qua đỉnh Việt
Mà như lau sậy có linh hồn"
("Pha Đin" - Quang Dũng)
Trong những cung bậc tha thiết của nỗi nhớ "Tây Tiến", câu hỏi "Có thấy hồn lau nẻo bến bờ" như gợi lên tiếng lòng xao xuyến, bồi hồi. Trong những tháng ngày hành quân giữa núi rừng Tây Bắc, bên dòng sông Mã, giữa ngàn lau phất phơ, lau như hóa thành linh hồn của rừng núi, sẻ chia những nỗi buồn vui cùng người lính trên chặng đường gian khó.
Giờ đây, khi người lính đã rời xa, ngàn lau vẫn ở lại, đứng lặng giữa không gian mênh mông của gió núi. Những bờ lau cô đơn nơi bến bờ giờ đây không chỉ là hình ảnh thiên nhiên mà còn mang theo cảm giác lưu luyến, khiến nỗi nhớ trở nên day dứt, khắc khoải trong lòng người.
"Hồn lau" không chỉ là sự hồi tưởng về cảnh sắc, mà còn là nhịp cầu dẫn dắt nỗi nhớ về con người. Với cấu trúc câu hỏi "có thấy", "có nhớ", Quang Dũng như đưa tâm hồn người đọc về miền ký ức thân thương, nơi mà thiên nhiên và con người hòa quyện trong những hoài niệm đẹp đẽ, sâu lắng.
Nỗi nhớ ấy không chỉ là tình cảm với cảnh sắc mà còn là sự gắn bó, thương yêu đối với những con người từng đi qua cuộc đời.
"Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa."
Trong màn sương mờ ảo của hoài niệm, hình bóng con người miền Tây hiện lên đầy huyền bí, vừa kiên cường, vững chãi trên chiếc thuyền độc mộc, vừa duyên dáng, mềm mại qua hình ảnh ẩn dụ "hoa đong đưa".
Không phải "hoa đung đưa" chỉ đơn thuần là sự chuyển động vật lý, "hoa đong đưa" mang theo sự uyển chuyển, gợi cảm của hoa giữa dòng nước lũ, đồng thời gợi tả dáng vẻ yêu kiều, tình tứ của những thiếu nữ miền sơn cước.
Từ "đong đưa" nhỏ nhẹ, tinh tế ấy không chỉ miêu tả vẻ đẹp mà còn thổi hồn nhạc điệu vào tâm hồn của thi phẩm, làm sống dậy nét thơ mộng của thiên nhiên Tây Bắc.
Toàn bộ đoạn thơ thấm đẫm những miêu tả, liên tưởng đầy chất thơ và hoài niệm sâu sắc. Đó là nỗi nhớ thiết tha của Quang Dũng đối với thiên nhiên vùng cao, nơi mang vẻ đẹp lãng mạn, bay bổng và sự giao hòa độc đáo giữa con người và cảnh sắc. Mỗi câu thơ là một dòng chảy cảm xúc, đưa người đọc vào thế giới của những ký ức đẹp, đậm chất trữ tình.
Xem thêm:
- • Lớp văn cô Ngọc Anh trực tiếp giảng dạy tại Hà Nội: Tìm hiểu thêm
- • Tham khảo sách Chuyên đề Lí luận văn học phiên bản 2024 siêu hot: Tủ sách Thích Văn học
- • Tham khảo bộ tài liệu độc quyền của Thích Văn học: Tài liệu
- • Tham khảo các bài văn mẫu tại chuyên mục: Văn Mẫu
- • Đón xem các bài viết mới nhất trên fanpage FB: Thích Văn Học
Danh mục: Phân tích
No tags found for this post.