
10+ Mẫu phân tích Nói với con hay nhất được chọn lọc
Phân tích bài thơ Nói với con giúp ta cảm nhận sâu sắc tình yêu quê hương, gia đình qua lời dặn dò chân thành của người cha, đồng thời tôn vinh ý chí mạnh mẽ và những giá trị truyền thống cao đẹp của dân tộc. Vậy làm thế nào để phân tích tác phẩm này một cách sâu sắc và hấp dẫn? Hãy cùng chúng tôi khám phá những mẫu phân tích ấn tượng dưới đây!
Phân tích Nói với con - mẫu số 1
Quê hương, hai tiếng gọi thân thương luôn gợi trong lòng người những cảm xúc sâu lắng nhất. Đó không chỉ là nơi ta sinh ra và lớn lên, mà còn là nguồn cội thiêng liêng nuôi dưỡng tâm hồn mỗi người. Từ những vần thơ nhẹ nhàng như lời ru của Đỗ Trung Quân:
"Quê hương là chùm khế ngọt,
Cho con trèo hái mỗi ngày,"
đến những góc nhìn sâu sắc, chân thực hơn của Ngô Hữu Đoàn:
"Quê hương ơi! Riêng gì 'chùm khế ngọt,'
Đâu riêng gì những 'nón lá nghiêng che.'
Quê hương là có cả những đông hè,
Có hôm quà ngọt, có ngày đòn roi."
Quê hương luôn hiện diện trong thơ ca Việt Nam với những sắc thái riêng, nhưng tựu trung vẫn là nơi gửi gắm tình yêu, nỗi nhớ và niềm tự hào. Trong bài thơ "Nói với con", Y Phương đã khắc họa tình quê qua lăng kính của một người cha. Không chỉ là những cảm xúc dành cho quê hương, bài thơ còn là tiếng lòng chân thành, thấm đẫm tình phụ tử, mang theo niềm hy vọng con khôn lớn và trưởng thành từ cội nguồn dân tộc.
Y Phương là một nhà thơ đặc biệt trong dòng chảy văn học Việt Nam. Với chất thơ mộc mạc, đậm bản sắc dân tộc, ông được ví như "bức tranh thổ cẩm" rực rỡ sắc màu của miền núi Tây Bắc. Thơ ông giản dị, thâm trầm nhưng chứa đựng chiều sâu tư tưởng, gợi lên niềm tự hào dân tộc. "Nói với con" được sáng tác năm 1980, trong bối cảnh đất nước đang hồi sinh sau chiến tranh, như một khúc tâm tình vừa dịu dàng vừa mãnh liệt. Qua đó, người cha gửi gắm vào đứa con những giá trị cốt lõi của quê hương, gợi ý thức tự hào và trách nhiệm gìn giữ bản sắc dân tộc.
Mở đầu bài thơ là hình ảnh gia đình ấm cúng, chan chứa yêu thương:
"Chân phải bước tới cha,
Chân trái bước tới mẹ.
Một bước chạm tiếng nói,
Hai bước tới tiếng cười."
Những câu thơ như đưa ta trở về thời thơ bé, khi mỗi bước đi đầu tiên của đứa trẻ được nâng niu bởi cha mẹ. Từng bước chân nhỏ bé ấy không chỉ thể hiện sự trưởng thành của con mà còn là niềm hạnh phúc vô bờ bến của những người làm cha làm mẹ. Điệp ngữ “một bước,” “hai bước” không chỉ gợi nhịp điệu nhẹ nhàng, đều đặn mà còn khéo léo nhấn mạnh sự lớn khôn của con trong tình yêu thương đong đầy.
Khi kể về "người đồng mình," giọng thơ bỗng trở nên sâu lắng, đầy tự hào:
"Người đồng mình yêu lắm con ơi,
Đan lờ cài nan hoa,
Vách nhà ken câu hát,
Rừng cho hoa,
Con đường cho những tấm lòng."
Người đồng mình hiện lên qua những công việc bình dị, đời thường nhưng tràn đầy ý nghĩa. Những hành động “đan, cài, ken” không chỉ mô tả sự cần cù, khéo léo mà còn khơi gợi sự đoàn kết, gắn bó của cộng đồng. Hình ảnh “rừng cho hoa, con đường cho những tấm lòng” như lời khẳng định quê hương không chỉ là nơi sinh sống mà còn là nơi chở che, nuôi dưỡng tâm hồn.
Điều đặc biệt trong bài thơ là những bài học sống giản dị nhưng sâu sắc mà người cha gửi đến con:
"Sống trên đá không chê đá gập ghềnh,
Sống trong thung không chê thung nghèo đói.
Sống như sông như suối,
Lên thác xuống ghềnh không lo cực nhọc."
Quê hương trong mắt người cha không phải nơi xa hoa, trù phú mà là miền đất khắc nghiệt, nơi thử thách lòng kiên cường của con người. Tuy nhiên, chính từ những gian truân ấy mà ý chí, nghị lực được tôi luyện, hun đúc. Cách nói "sống trên đá," "sống trong thung" vừa mộc mạc, giàu hình ảnh, vừa khẳng định bản lĩnh vững vàng của người đồng mình.
Bài thơ kết thúc bằng lời dặn dò giản dị nhưng thấm thía:
"Người đồng mình thô sơ da thịt,
Chẳng bao giờ nhỏ bé được,
Nghe con!"
Tiếng gọi “nghe con” mang âm hưởng của một lời nhắc nhở, vừa chân tình vừa nghiêm nghị. Người cha không chỉ mong con giữ vững bản sắc quê hương mà còn khẳng định lòng tự hào về dòng máu “người đồng mình” chảy trong con.
Với thể thơ tự do, mạch cảm xúc tự nhiên và giọng điệu mộc mạc, "Nói với con" không chỉ là bài ca về tình phụ tử, mà còn là lời nhắn nhủ về đạo lý “uống nước nhớ nguồn.” Tác phẩm đã mở ra một thế giới cảm xúc phong phú, khiến người đọc thêm yêu quê hương, trân trọng những giá trị gia đình và nhận ra trách nhiệm gìn giữ truyền thống dân tộc.
Bài thơ như một lời nhắc nhở đầy ân tình, để mỗi khi nghĩ về quê hương, trong ta lại vang lên những vần thơ ngọt ngào, sâu lắng:
"Quê hương ơi! Xa rồi nhớ thành thơ,
Tiếng mẹ đẻ, gặp nhau mừng khôn xiết.
Ai cũng vậy, xa lâu rồi mới biết,
Những ngôn từ không đủ viết… quê hương!"
Phân tích Nói với con - mẫu số 2
Quê hương trong trái tim mỗi con người luôn là điểm tựa thiêng liêng và sâu sắc nhất. Đó không chỉ là nơi chôn nhau cắt rốn mà còn là nguồn cội gắn bó suốt đời. Với Y Phương, quê hương không chỉ là một khái niệm mà còn là một phần máu thịt, một giá trị tinh thần mãnh liệt. Tất cả được ông truyền tải qua bài thơ "Nói với con," một lời tâm tình nhẹ nhàng mà sâu sắc gửi đến thế hệ sau.
Y Phương, nhà thơ của dân tộc Tày, đã vẽ nên bức tranh quê hương thật đẹp trong bài thơ này. Không chỉ là lời cha dặn con, tác phẩm còn khắc họa rõ nét ý chí kiên cường, tinh thần lạc quan của “người đồng mình” – biểu tượng của con người vùng cao. Qua đó, ông muốn truyền dạy bài học về tình yêu quê hương và ý chí vươn lên từ gian khó.
Mở đầu bài thơ, Y Phương khắc họa hình ảnh một gia đình hạnh phúc, đầm ấm qua lời thơ mộc mạc nhưng đầy cảm xúc:
"Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước chạm tiếng cười."
Hình ảnh đứa trẻ chập chững tập đi trong vòng tay cha mẹ hiện lên thật giản dị và gần gũi. Điệp ngữ “một bước,” “hai bước” tạo nhịp điệu khoan thai, gợi lên sự lớn khôn từng ngày của con. Nhưng đằng sau đó là niềm hạnh phúc xen lẫn xúc động của bậc sinh thành. Từng tiếng nói, tiếng cười trong ngôi nhà nhỏ là minh chứng cho tình yêu thương và niềm tự hào của cha mẹ dành cho con.
Gia đình không chỉ là cái nôi nuôi dưỡng con lớn khôn mà còn là nguồn sức mạnh để con vượt qua khó khăn trên hành trình cuộc đời. Những bước đi đầu đời ấy là khởi đầu của sự trưởng thành, được dìu dắt bởi tình yêu vô bờ.
Không chỉ được nuôi dưỡng bởi tình yêu gia đình, đứa trẻ trong bài thơ còn lớn lên trong tình yêu thương của quê hương, mà đại diện là hình ảnh “người đồng mình”:
"Người đồng mình yêu lắm con ơi
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát."
“Người đồng mình” là cách nói giản dị, thân thương để chỉ những con người miền núi. Qua các động từ “đan,” “cài,” “ken,” nhà thơ đã khắc họa vẻ đẹp lao động cần cù, khéo léo của người dân vùng cao. Cuộc sống của họ tuy vất vả nhưng luôn lạc quan, đầy tình yêu đời, được thể hiện qua những câu hát mộc mạc mà chan chứa niềm vui.
Không gian lao động ấy không chỉ đẹp ở sự cần cù mà còn thấm đượm tình người, sự gắn bó bền chặt giữa những con người cùng chung sống trên mảnh đất quê hương. Chính tình yêu quê hương, sự đùm bọc của người đồng mình đã tạo nên nguồn sức mạnh tinh thần to lớn cho mỗi con người nơi đây.
Bằng những hình ảnh thơ giàu sức gợi, Y Phương nhấn mạnh vẻ đẹp của thiên nhiên và con người quê hương:
"Rừng cho hoa
Con đường cho những tấm lòng."
Rừng núi quê hương không chỉ mang lại hoa trái, thực phẩm mà còn là biểu tượng của vẻ đẹp thuần khiết, hoang sơ. “Con đường” tượng trưng cho sự kết nối giữa con người, là nơi lưu giữ bao bước chân thân thuộc, gắn bó nghĩa tình của người đồng mình.
Tuy nhiên, quê hương không chỉ có vẻ đẹp thơ mộng mà còn chứa đựng sự gian khó, thử thách. Đó là những “đá gập ghềnh,” “thung nghèo đói,” nhưng người đồng mình không bao giờ chùn bước:
"Sống trên đá không chê đá gập ghềnh
Sống trong thung không chê thung nghèo đói
Sống như sông như suối
Lên thác xuống ghềnh không lo cực nhọc."
Bằng điệp từ “sống,” nhà thơ khẳng định ý chí mạnh mẽ, tinh thần lạc quan của người đồng mình. Họ đối mặt với khó khăn bằng thái độ bình thản, chấp nhận và vượt qua. Qua lời thơ, người cha mong muốn con mình tiếp nối truyền thống quý báu ấy, sống kiên cường, mạnh mẽ dù phải đối diện với bất kỳ thử thách nào trong cuộc đời.
Ở cuối bài thơ, Y Phương nhắc nhở con về trách nhiệm với quê hương, về lòng tự hào dân tộc:
"Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương
Còn quê hương thì làm phong tục."
Hình ảnh “đục đá kê cao quê hương” là biểu tượng cho sức mạnh, ý chí tự lực của người dân vùng cao trong việc xây dựng và phát triển quê hương. Phong tục tập quán là di sản quý báu được gìn giữ và phát huy qua bao thế hệ, là niềm tự hào và cội nguồn của mỗi con người.
Khép lại bài thơ, lời dặn dò của người cha như một lời nhắn gửi đầy tâm huyết:
"Con ơi tuy thô sơ da thịt
Lên đường
Không bao giờ nhỏ bé được
Nghe con."
Đây không chỉ là lời khuyên dành riêng cho đứa con mà còn là thông điệp gửi đến thế hệ trẻ. Dù xuất thân bình dị, con người không được phép nhỏ bé trong tâm hồn và ý chí. Hãy mạnh mẽ, tự tin bước đi trên con đường đời, mang theo những giá trị tốt đẹp của quê hương.
Bài thơ "Nói với con" của Y Phương không chỉ là lời tâm sự chân thành giữa cha và con mà còn là một bản tuyên ngôn đầy tự hào về tình yêu quê hương, dân tộc. Qua những hình ảnh thơ mộc mạc, giàu sức gợi, tác giả đã khắc họa thành công vẻ đẹp của thiên nhiên, con người miền núi và những giá trị văn hóa sâu sắc, để từ đó gửi gắm bài học quý giá về cội nguồn và sức mạnh của lòng tự tôn dân tộc.
Tác phẩm vượt lên trên những cảm xúc yêu thương đơn thuần, trở thành lời nhắn nhủ đầy tâm huyết về ý chí kiên cường, nghị lực bền bỉ và trách nhiệm của thế hệ trẻ đối với quê hương, đất nước. Bài thơ như đánh thức trong lòng mỗi người nỗi nhớ da diết về nơi chôn nhau cắt rốn, nơi đã nuôi dưỡng ta trưởng thành. Như lời thơ của Đỗ Trung Quân đã viết:
"Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày.
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người."
Quê hương chính là nguồn cội, là hành trang thiêng liêng mà mỗi chúng ta cần khắc ghi và nâng niu trên suốt hành trình cuộc đời.
Phân tích Nói với con - mẫu số 3
Tình cảm gia đình và niềm tự hào về quê hương, đất nước luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho các nhà văn, nhà thơ. Ta từng bắt gặp hình ảnh người mẹ Tà-ôi lặng lẽ địu con lên nương trong “Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ” của Nguyễn Khoa Điềm, hay tình mẫu tử thiêng liêng trong “Con cò” của Chế Lan Viên. Với “Nói với con”, Y Phương – một nhà thơ dân tộc Tày – đã vẽ nên bức tranh thấm đượm tình cha con, kết tinh từ niềm tự hào sâu sắc về quê hương, dân tộc. Tác phẩm là lời tâm tình giản dị mà sâu lắng của người cha, gửi gắm niềm hy vọng vào thế hệ con cháu sẽ tiếp nối những giá trị truyền thống của cha ông.
Mở đầu bài thơ là lời tâm tình chân thành của người cha, nhắc nhở đứa con nhỏ về tình yêu thương vô bờ bến mà gia đình đã dành cho con:
Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước chạm tiếng cười
Bốn câu thơ ngắn gọn nhưng chan chứa tình yêu thương, tái hiện hình ảnh đứa trẻ chập chững những bước đi đầu tiên. Trong tổ ấm ấy, con lớn lên trong vòng tay nâng niu, dìu dắt của cha mẹ. Hình ảnh “chân phải”, “chân trái”, “tiếng nói”, “tiếng cười” giản dị mà gần gũi, như nhịp đập ấm áp của tình thân. Đó không chỉ là lời kể mà còn là lời nhắc nhở về tình cảm gia đình, nơi bắt đầu mọi giá trị lớn lao trong cuộc đời mỗi con người.
Từ tình yêu gia đình, người cha mở rộng lời dặn dò, dẫn con về cội nguồn của mình – quê hương và những con người mộc mạc nơi đây:
Người đồng mình yêu lắm con ơi
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát
“Người đồng mình” là cách gọi thân thương dành cho những con người cùng chung vùng đất, cùng chia sẻ những khó khăn, gian lao nhưng luôn gắn bó keo sơn. Những động từ “đan”, “cài”, “ken” vừa diễn tả sự khéo léo, tỉ mỉ trong công việc, vừa biểu trưng cho sự gắn bó chặt chẽ trong tình làng nghĩa xóm. Dẫu cuộc sống còn nhiều vất vả, họ vẫn giữ trọn tinh thần lạc quan, dùng câu hát làm điểm tựa tinh thần để vượt qua những khó khăn của đời sống thường nhật.
Người cha không chỉ kể về cội nguồn mà còn khơi dậy trong con niềm tự hào về quê hương và những phẩm chất cao đẹp của người đồng mình:
Người đồng mình thương lắm con ơi
Cao đo nỗi buồn
Xa nuôi chí lớn
Những hình ảnh đối lập “cao đo nỗi buồn”, “xa nuôi chí lớn” khắc họa rõ nét ý chí kiên cường của người miền núi. Dẫu khó khăn, họ không bao giờ đầu hàng trước nghịch cảnh mà luôn mạnh mẽ vượt qua. Người đồng mình sống giản dị nhưng đầy bản lĩnh, kiên gan, không ngại đối mặt với thử thách, luôn nỗ lực không ngừng để xây dựng cuộc sống.
Người cha tiếp tục khắc sâu vào tâm hồn con bài học về sức sống mãnh liệt của người đồng mình:
Sống trên đá không chê đá gập ghềnh
Sống trong thung không chê thung nghèo đói
Sống như sông như suối
Lên thác xuống ghềnh
Không lo cực nhọc
Những hình ảnh “đá gập ghềnh”, “thung nghèo đói”, “lên thác xuống ghềnh” ẩn dụ cho những thử thách khắc nghiệt trong cuộc sống. Nhưng điệp từ “sống không chê” lại thể hiện thái độ sống tích cực, không than phiền, không oán trách mà luôn chấp nhận, vươn lên. Bài học ấy không chỉ dành cho con mà còn gửi tới tất cả chúng ta, nhắc nhở về ý chí bền bỉ và tinh thần không khuất phục.
Cao hơn nữa, người cha muốn con không chỉ sống tốt cho bản thân mà còn phải biết “kê cao quê hương”, làm rạng danh cho quê hương mình:
Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương
Còn quê hương thì làm phong tục
Đó là lời khẳng định về lòng tự hào dân tộc, về trách nhiệm lớn lao mà mỗi thế hệ cần đảm nhận. Chính những con người giản dị, nhẫn nại ấy đã làm nên truyền thống văn hóa tốt đẹp, để quê hương trở thành nơi đáng tự hào và đáng sống.
Khép lại bài thơ là lời nhắn nhủ đầy sâu sắc:
Con ơi tuy thô sơ da thịt
Lên đường
Không bao giờ nhỏ bé được
Nghe con.
Cụm từ “thô sơ da thịt” được lặp lại, như một lần nữa khẳng định vẻ đẹp giản dị nhưng kiên cường của người đồng mình. Người cha dặn dò con phải tự hào về cội nguồn, giữ vững phẩm chất cao đẹp và không bao giờ cho phép bản thân nhỏ bé, yếu đuối trước giông tố cuộc đời.
Với ngôn ngữ mộc mạc mà thấm thía, hình ảnh giàu sức gợi và bố cục chặt chẽ, bài thơ “Nói với con” của Y Phương không chỉ là lời tâm tình giản dị giữa cha và con mà còn là bức thông điệp sâu sắc về tình yêu quê hương, lòng tự hào dân tộc. Đọc bài thơ, ta không khỏi bồi hồi nhớ về nơi chôn nhau cắt rốn, về những con người hiền hậu, giản dị đã làm nên quê hương yêu dấu. Những bài học về ý chí, nghị lực và trách nhiệm với quê hương chắc chắn sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí mỗi người, như một hành trang quý giá trên đường đời.
Phân tích Nói với con - mẫu số 4
Y Phương, người con của dân tộc Tày, là tác giả bài thơ “Nói với con” – một tác phẩm giản dị nhưng đong đầy cảm xúc. Với lối viết mộc mạc, hồn nhiên, bài thơ thể hiện sâu sắc tình yêu thương con, niềm tự hào về quê hương và khát vọng gìn giữ truyền thống dân tộc. Chỉ với hai mươi tám câu thơ tự do, cấu trúc ngắn gọn, tác phẩm đã trở thành bản tuyên ngôn cảm động về tình nghĩa gia đình và quê hương.
Mở đầu bài thơ, Y Phương tái hiện hình ảnh ấm áp của gia đình, nơi đứa trẻ được lớn lên trong tình yêu thương và sự chở che của cha mẹ:
Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước chạm tiếng cười
Những bước đi chập chững đầu đời của đứa trẻ được cha mẹ yêu thương và dõi theo từng ngày. Điệp ngữ “bước tới” và động từ “chạm” khéo léo gợi lên hình ảnh bức tranh gia đình ấm cúng, nơi tiếng nói và tiếng cười hòa quyện, nơi tình yêu thương là nền tảng vững chắc cho con khôn lớn.
Bức tranh ấy không chỉ đơn thuần là hình ảnh sinh hoạt gia đình mà còn thể hiện sâu sắc cội nguồn hạnh phúc, nơi cha mẹ mong muốn con được sống trong vòng tay yêu thương, tràn đầy sự khích lệ.
Từ tình cảm gia đình, người cha mở rộng lời dặn dò, nhắc nhở con về tình yêu và niềm tự hào với quê hương, những con người mộc mạc nhưng giàu tình nghĩa:
Người đồng mình yêu lắm con ơi
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát
Rừng cho hoa
Con đường cho những tấm lòng.
“Người đồng mình” – cách gọi thân thương ấy đã bao hàm tình yêu, sự trân trọng và niềm tự hào của nhà thơ về quê hương Cao Bằng. Những động từ “đan”, “cài”, “ken” vừa diễn tả công việc lao động tỉ mỉ, cần cù, vừa biểu trưng cho sự gắn kết chặt chẽ giữa con người với nhau. Trong lao động gian khó, họ vẫn giữ tinh thần lạc quan, vui sống, biến những vật liệu thô sơ thành những giá trị thấm đẫm tình người.
“Rừng cho hoa, con đường cho những tấm lòng” là hai hình ảnh đầy ý vị, vừa gợi lên sự phong phú của thiên nhiên, vừa ẩn dụ cho sự hào sảng, bao dung của con người nơi đây. Quê hương không chỉ là nơi chốn để sống mà còn là nguồn cảm hứng, cội nguồn sức mạnh để con trưởng thành.
Ở khổ thơ tiếp theo, người cha không chỉ kể về những công việc của người đồng mình mà còn ca ngợi những phẩm chất cao đẹp của họ:
Người đồng mình thương lắm con ơi
Cao đo nỗi buồn
Xa nuôi chí lớn.
Bằng cách sử dụng nghệ thuật đối lập, Y Phương khắc họa những con người mạnh mẽ, kiên cường dù phải đối mặt với bao khó khăn. “Cao đo nỗi buồn, xa nuôi chí lớn” là cách nói giàu hình tượng, nhấn mạnh ý chí vượt khó và niềm tin vươn lên của con người miền núi. Dẫu cuộc sống đầy rẫy những thử thách, họ không hề nản lòng mà vẫn sống bền bỉ, phóng khoáng, không bao giờ từ bỏ niềm hy vọng.
Người đồng mình được miêu tả qua những hình ảnh bình dị nhưng giàu sức sống:
Sống trên đá không chê đá gập ghềnh
Sống trong thung không chê thung nghèo đói
Sống như sông như suối
Lên thác xuống ghềnh
Không lo cực nhọc.
Điệp ngữ “sống” nhấn mạnh sức sống mãnh liệt, ý chí kiên cường vượt lên mọi gian khó. Họ không chỉ sống để tồn tại mà sống để làm giàu ý nghĩa cuộc đời, trân trọng những gì mình có, dù là khắc nghiệt nhất. Lời thơ giản dị nhưng chứa đựng triết lý sâu sắc về lòng biết ơn và sự tự hào với cội nguồn.
Khép lại bài thơ, người cha dành cho con lời khuyên nhủ chân thành, mong muốn con tiếp nối những truyền thống tốt đẹp của quê hương:
Người đồng mình thô sơ da thịt
Chẳng mấy ai nhỏ bé đâu con
Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương
Còn quê hương thì làm phong tục.
“Thô sơ da thịt” gợi lên vẻ bề ngoài mộc mạc, giản dị của người đồng mình, nhưng họ không hề nhỏ bé trong ý chí và tâm hồn. Câu thơ “tự đục đá kê cao quê hương” mang cả nghĩa thực lẫn nghĩa ẩn dụ, ca ngợi sức lao động bền bỉ, sự tự lực và lòng tự hào dân tộc.
Cuối cùng, người cha ân cần dặn dò con:
Con ơi tuy thô sơ da thịt
Lên đường
Không bao giờ nhỏ bé được
Nghe con.
Lời dặn của người cha là thông điệp gửi gắm đến thế hệ mai sau: hãy luôn giữ vững bản lĩnh, không được phép sống tầm thường, nhỏ bé. Đó là lời nhắn nhủ đầy trách nhiệm, giúp con mang theo niềm tự hào về quê hương, làm hành trang bước vào cuộc đời.
Bằng ngôn từ giản dị, hình ảnh giàu sức gợi và giọng điệu chan chứa yêu thương, “Nói với con” của Y Phương không chỉ là một lời tâm tình giữa cha và con mà còn là bản tuyên ngôn cảm động về lòng tự hào dân tộc. Bài thơ nhắc nhở chúng ta về tình yêu gia đình, ý chí vượt khó và trách nhiệm với quê hương.
Đọc “Nói với con”, ta không chỉ cảm nhận được tình cha con ấm áp mà còn thêm yêu, thêm trân trọng những giá trị truyền thống quý báu của quê hương, dân tộc – nơi nuôi dưỡng tâm hồn và ý chí của mỗi con người.
>>> Xem thêm: 20+ Mẫu phân tích Vợ nhặt của nhà văn Kim Lân siêu hay
Trên đây là những mẫu phân tích bài thơ Nói với con hay nhất mà chúng tôi đã chia sẻ. Hy vọng rằng các bạn sẽ tìm được cảm hứng và cách viết phù hợp để hoàn thiện bài văn của mình.
Xem thêm:
- • Lớp văn cô Ngọc Anh trực tiếp giảng dạy tại Hà Nội: Tìm hiểu thêm
- • Tham khảo sách Chuyên đề Lí luận văn học phiên bản 2024 siêu hot: Tủ sách Thích Văn học
- • Tham khảo bộ tài liệu độc quyền của Thích Văn học: Tài liệu
- • Tham khảo các bài văn mẫu tại chuyên mục: Văn Mẫu
- • Đón xem các bài viết mới nhất trên fanpage FB: Thích Văn Học
Danh mục: Phân tích
No tags found for this post.